Monday, November 21, 2011

Tình Yêu Là Thế


Thơ Phan Thị Mộng Thường

Sao trời xanh nở đành kết duyên em với anh lại
Cho em với anh yêu say mê ngây dại
Rồi lại
Xa

Những ngày tháng qua
Cứ dài ... 
Cứ dài ...
Mãi lê thê…

Em yêu anh nhiều ... Mà sao anh lại thế …
Bỏ mặc em ... Đi về nơi miền xa thẳm sơn khê
Em ngồi đây ủ ê nghe trời chiều sao vắng lặng
Nặng một cỏi mê ...
Vụng về ...
Tìm nhớ ... Tìm quên ...

Ngày còn ở bên ...
Em hay hờn ... Hay giận thế ...
Anh vẫn dịu dàng ... Hôn trán dỗ dành em ...
Nghĩ mà xem vì sao tình ta không thể đến cũng không thể quên
Giờ anh một bên ... Và em một bên ...
Hai đầu nỗi nhớ... Cố tìm quên ...

Ngồi đây mình ên … Trông trời chiều nhạt nắng ...
Ôi ! Những ngày vắng anh ... Sao buồn đăng đẳng ...
Em chợt thầm hỏi ...
Quả Đời Rất Đắng ... Phải Không Anh ?!?

P.T.M.T

No comments:

Post a Comment